Chương 8
Giao thông Việt Nam
và Nhân Quyền
Giao thông là đi đường
nhưng ở Việt Nam không có con đường!
Quả thật hơn nửa
thế kỷ cầm quyền, những người CSVN đã không có kế
sách toàn diện về giao thông! Trong chiến tranh họ giỏi
cài mìn, đắp mô, giựt sập cầu cống để phá đường,
trong hòa bình thời ngăn sông cấm chợ! Cái gọi là mở
cửa chỉ để thoát thân và từ đó biến thành tập đoàn
bóc lột hơn mọi thời đại của tầng lớp mới: Tư bản
đỏ!
Không thể gọi là
đường lối của kẻ cướp – kẻ trộm chỉ chực ngày
đêm đào tường khoét vách và tiếm đoạt tài sản của
kẻ khác, chúng lắng nghe mọi động tịch! Đường lối
của chúng là cơ hội để ăn trộm!
Tất cả hệ thống
giao thông chính trên lãnh thổ VN, bao gồm phi trường phi
cảng đều xây dựng từ người Pháp, nhất là với Hoa
Kỳ để lại! Hơn nửa thế kỷ qua, mọi thứ chỉ là sự
chắp vá những gì còn sót lại sau chiến tranh Việt Nam!
Nói đến VN ngày
nay là nói đến ùn tắc giao thông, tham ô nhũng lạm, bán
nước cho Tàu, việc hối lộ của Công ty Nhật với
các viên chức cấp cao qua Đại Lộ Đông Tây – vụ án
PCI, đánh dấu thời đại vong thân tột cùng của tầng
lớp vô sản lưu manh lên cầm quyền qua những lời mỵ
dân tại Việt Nam!
Tiền xuất khẩu
gạo của Việt Nam vào hạng nhất nhì thế giới chỉ đủ
để trang trải chi phí tai nạn giao thông, ước tính mỗi
năm có 9 ngàn đến 13 ngàn người thiệt mạng do tai nạn
giao thông thiệt hại kinh tế cả tỷ USD!
Nguyên nhân:
Luật pháp lạc
hậu: hệ thống luật pháp Việt Nam lạc hậu, có thể
nói nhất nhì hành tinh, nó nằm ngay ở điều 4 của Hiến
Pháp nước CHXHCNVN. Trong một thế giới đa phương từ
kinh tế đến chính trị nhưng VC vẫn quyết tâm duy trì
guồng máy độc đảng, biến hành pháp, tư pháp, lập
pháp lẫn lộn dưới con mắt nhân dân: Họ vừa đá bóng
…vừa thổi còi!
Lạc hậu từ nền
tảng, cho dù luật gì họ cũng có nhất là vào thời bùng
nổ thông tin chỉ cần sao chép và dán! Về giao thông với
đủ mọi thứ luật nhưng như Bà kiến trúc sư cho chế
độ CSVN, Luật gia Ngô Bá Thành cuối cùng đã quay lưng
với đống luật của mình sản sinh và tuyên bố ‘Luật
gì cũng có nhưng là luật rừng’!
Nhìn kẻ qua người
lại từ thành thị đến nông thôn, mạnh ai nấy ‘chạy’,
hiện rõ sự bát nháo của một xã hội đang quay cuồng
trong mớ bòng bong luật rừng!
Hàng ngày qua các
phương tiện truyền thông lề phải đầy ắp các tin vi
phạm và sự trừng phạt song rất ít các thông tin về
giáo dục giao thông, riêng với ngành công an như một
trách nhiệm bổn phận, cảnh sát giao thông thích phạt
hầu có cớ ‘làm luật’ với người dân hơn là tuyên
truyền giáo dục luật lệ đi đường!
Việc hướng dẫn
thi hành luật đến mọi công dân còn mang tính hình thức
đại khái chiếu lệ cụ thể người dân vẫn dùng đồng
tiền để mua giấy phép lái xe! Việc học luật hoặc
kiểm tra để lấy bằng cũng mang tính hình thức. Mọi
người có thể mua bằng giả, thậm chí phi công giả cũng
được tuyển dụng miễn là có tiền đút lót, thực tế
nhiều người học tốt làm bài tốt chưa chắc đã đậu
bằng lái xe nếu không chịu chung chi!
-Vi điện tử hệ
thống giao thông rồi bao phương tiện mua sắm máy móc đều
vào tay các quan tham giống như
đề
án 112 nhằm xây dựng chính phủ điện tử
hành chánh ở VN, nhưng bọn quan tham nằm ngay trong văn
phòng Thủ tướng! Chúng đã tham ô và chia nhau số tiền
1160
tỷ đồng VN của đề án này! Đó là sự
thật!
Bộ máy công quyền
cố tình ngu dân hóa luật pháp, người dân càng không
biết hoặc biết một cách lờ mờ, họ càng có cơ hội
xử phạt dẫn đến mãi lộ dễ dàng hơn! Chủ yếu là
tìm mọi cách xử phạt càng nhiều càng tốt! Bỏ vào
công quỹ thời ít nhưng cho vào túi riêng là chuyện
thường tình!
Công an đã không
xây dựng được mạng lưới điều hành giao thông trong
từng khu vực cũng như trên toàn quốc! Những chuyện lem
nhem lớn nhỏ trong toàn hệ thống ‘thượng vàng hạ
cám’ ăn hết tất tần tật như với các phương tiện
camera quan sát, máy đo tốc độ di
chuyển trên đường, họ đã lợi dụng việc trang bị và
để nâng giá của thiết bị lên gấp nhiều lần so với
giá trị thực của nó để bỏ túi!
Việc sử dụng
các thiết bị hiện đại nhằm giúp cảnh sát GT giám sát
theo dỏi xử phạt hành chính đối với người vi phạm
luật GT, nhưng họ lại sử dụng không đúng, mục đích
là dùng để sát phạt các lái xe với mục đích thu lợi
bất chính, đã gây không ít khó khăn cho các lái xe thậm
chí còn gây tai nạn khi đuổi bắt!
Theo các nguồn
internet mà mọi người có thể truy cập, cảnh sát giao
thông không muốn xử phạt nghiêm minh hầu kiếm chác qua
những vụ vi phạm. Trên thực tế và
tính toán hiện nay mỗi tuần kho bạc Nhà nước thu từ 6
đến 7 tỷ đồng tiền phạt từ các lỗi GT của
người tham gia GT, thì cũng có đến 12 đến 14 tỷ đồng
ngoài khoản tiền phạt đó rơi vào túi cảnh sát GT ở
các cấp.
Tất cả đều nằm
trong hệ thống tham ô: các CSGT được bố trí vào những
điểm chốt đều có giá chung chi cho cấp trên! Theo các
cảnh sát viên cho biết họ phải mất hàng chục triệu
đồng cho đến hàng trăm triệu đút lót cho cấp trên có
thẩm quyền để được phân bổ những đoạn đường
tùy theo vị trí. Do đó họ phải ra sức ‘làm luật’
để thu hồi lại vốn!
Lao động nghèo
càng bị mãi lộ, qua việc thu giữ phương tiện của
người vi phạm luật giao thông đã biến những gia đình
lao động nghèo thành kẻ ăn mày khi phương tiện mưu sinh
kiếm cơm qua ngày của họ bị tịch thu giam giữ vô thời
hạn, chỉ vì lý do đơn giản không chịu hối lộ cho
CSGT khi vi phạm. Họ đưa về chất thành đống giữa trời
mưa nắng, rồi cho người thay đổi các bộ phận quan
trọng! Bất hạnh cho những ai không chịu mãi lộ vì xe
bị tịch thu tạm giữ… xem như đã mất cướp giữa ban
ngày!
Trường Cảnh sát
giao thông đào tạo phần lớn con em của chính họ, thế
nhưng muốn được nhận cũng phải chạy trường đến
hàng chục triệu đến hàng trăm triệu đồng và cứ mỗi
kỳ thi muốn trót lọt với cái giá tiền cho mỗi môn ít
ra từ 200 đến 300 ngàn đồng mới có được điểm trung
bình! Tiền càng nhiều thì điểm càng cao! Khi tốt nghiệp
phải lo tiền để vào những chỗ làm béo bở, hệ lụy
phải tham ô, hối lộ…hay dùng bất cứ phương cách xấu
xa miễn sao thu lại được vốn lẫn lời! Đó là sự
thật những gì xảy ra dưới thời CS cai trị tại Việt
Nam!
- Các trường Cảnh
sát giao thông là những trường làm bằng giả, tổ chức
học giả nhưng lấy bằng thật xếp loại đứng hàng đầu
về sự gian dối tại Việt Nam! Nên hệ lụy tất yếu từ
nhà trường ra đường đến chợ phải nhặng xị, rối
loạn trong giao thông là vậy!
- Việt Nam dưới
thời Cộng sản không có văn hóa giao thông!
Việt Nam có một
hệ thống đường bộ và đường thủy rất thuận tiện
hình thành theo thời gian từ thời dựng nước và giữ
nước của người Việt! Hệ thống đường sắt xuyên
Việt do công người Pháp xây dựng và để lại! Ngày nay
trong bối cảnh toàn cầu hóa với các nguồn vốn ODA,
nguồn vốn vay của nước ngoài trợ giúp, nhưng thay vì
trở thành ngân sách phục vụ cho công cuộc phát triển
kinh tế đất nước, số tiền to lớn này lại chảy
ngược vào túi các quan tham tầm cỡ quốc tế như vụ
Vinashin.
Việt kiều về
thăm quê hương đều có nhận xét chung ‘Người Việt
lái xe giỏi quá, nếu thi bằng quốc tế sẽ không có dân
tộc nào giỏi hơn!’ Vì nhìn toàn cảnh lưu thông của
Hà Nội cũng như Sài Gòn, nào xe chạy loạn xạ, lạng
lách vượt đèn đỏ hay leo cả lề để tránh kẹt
đường…xe gắn máy bủa quanh xe buýt và những phương
tiện di chuyển công cộng này lao mình như những hung thần
đường phố!
- Đặc biệt những
hung thần này được gọi là ‘xe đời mới’, nghĩa là
tiền ngân sách bỏ ra để thay xe cũ trước đây vì chiêu
bài an toàn cho sự đi lại của người dân! Thế nhưng
những phát hiện như đã tìm thấy về sự khai man khi mua
những con tàu ‘mới’ về vừa chạy thử đã nằm ụ
như Vinashin, những chiếc xe buýt cũng vậy: nhân danh cộng
đồng mua xe mới để phục vụ dân, song thực tế mang về
toàn xe cũ và trong chiết tính đã nâng giá để chia nhau
miếng đỉnh chung từ thuế của dân! Nhiều chiếc quá cũ
nên phanh thắng không còn giảm tốc độ được nữa và
cứ thế chạy lao vào người cùng tài sản khách đi
đường!
Hơn
thế nữa, theo các nhà chuyên môn ‘như độ nghiêng, độ
bám dính mặt đường, độ phẵng, tầm nhìn…chưa bảo
đảm, ngay như trên
đoạn đường dẫn vào đường cao tốc Trung Lương vừa
đưa vào sử dụng đã xuất hiện nhiều vết nứt dài ở
cả hai bên đường, có nơi vết nứt dài khoảng 25m. Và
đường hầm Thủ Thiêm đã thấm rỉ nước trước khi
khánh thành! Biết bao những khúc quanh
khi phương tiện giao thông băng qua xe có xu hướng nghiêng
và lật ra phía ngoài theo chiều của lực ly tâm vì mặt
đường khi xây dựng không đủ độ nghiêng phía ngoài
phải cao hơn phía trong đủ bảo đảm cho dãy bánh phía
ngoài được tiếp xúc với mặt đường cho xe không bị
văng ra ngoài, nhưng đường của Việt Nam thì làm ngược
lại, như vòng xuyến qua cầu chui Gia lâm là một ví dụ
điển hình!
Ngoài ra, mặt
đường theo tiêu chuẩn Quốc tế luôn phải có độ bám
dính và ma sát giữa mặt đường với lốp, mặt
đường có các khe xốp để thoát nước tốt…ngõ hầu
phương tiện không bị trượt lên mặt đường khi phanh
hay lúc trời mưa, song đường của VN do sử dụng nhựa,
đá dăm không đảm bảo tiêu chuẩn nên mặt đường quá
nhẵn…khiến xe cộ dễ bị tai nạn kinh hoàng là vậy!
Hệ thống đèn
tín hiệu cảnh báo chỉ dẫn không đồng bộ, nên hầu
hết các tuyến đường thiếu biển báo, đèn báo chỉ
dẫn GT, nếu có lại bị che khuất, đây cũng là nguyên
nhân làm ùn tắc GT ở các nơi đường giao nhau và gây ra
TNGT nếu kể ra thì còn nhiều bất cập….
Hầu hết các
tuyến đường, cầu cống được đầu tư xây dựng từ
vốn vay ODA đều chưa đảm bảo tiêu chuẩn kỹ thuật và
nhanh xuống cấp đến mức báo động bởi tệ nạn tham ô
trong ngành giao thông bấy lâu đã làm đau đầu của các
nhà cho vay vốn không kém!
Theo các chuyên gia
kỹ thuật và kinh tế, thì trong thời gian qua VN đã rất
lãng phí về nguồn vốn ODA phục vụ cho xây dựng hạ
tầng cơ sở đường sá, bởi thực tế mỗi đồng vốn
vay chỉ có 40 % là thực đổ xuống đường, 605% là
rơi vãi khắp nơi cụ thể nước cho vay hưởng 30 %
và 30 % còn lại là tư vấn thiết kế giám sát và quan
chức lãnh đạo các cấp của cả nước cho vay lẫn nước
đi vay bỏ túi. Và như vậy, tất cả đổ xuống cho con
đường, nhưng thực ra là người dân lao động phải
chịu, vì chính họ mới là người đi làm đóng thuế để
trả nợ vay chứ không phải Chính phủ trả nợ!
Người Việt đã,
đang chứng kiến vụ PMU18, không chỉ người dân trong
nước mà cả các nước trên thế giới. Thực ra có đến
hàng trăm PMU thậm chí còn ghê tởm hơn PM18 nhưng chưa bị
phanh phui đó thôi. [1]
Chúng
ta đã biết, chi phí để xây
dựng đường sá ở VN ta thuộc vào loại đắt nhất trên
thế giới, cứ đi vay về rồi
phá, chưa trả hết nợ thì đường đã hỏng thật là
quá lãng phí!
Cục đăng kiểm
Xe cộ lưu thông
tại Việt Nam hiện nay thuộc loại cũ nhất, xuất xứ từ
những bãi rác khắp các nước trên thế giới, đó là
một trong những lý do tai nạn xảy ra liên tục khắp mọi
nẻo đường, đặc biệt cơ quan đăng kiểm đã bán giấy
phép lưu hành nhiều hơn là thực hiện kiểm tra trung thực
như pháp luật qui định.
Theo
đường lối của đảng CSVN mà trước đây ai học chính
trị cũng phải trải qua ‘Kết hợp công nông nghiệp
hiện đại với thô sơ…’ Cách nói thì thật đơn giản
nhưng hệ lụy với bức tranh toàn cảnh: trên cùng một
tuyến đường chật hẹp nào là ô tô, xe công nông,
xe máy, xe bò, xe ngựa, xe đạp và kể cả tàu hoả…rồi
đến người đi bộ và thậm chí là cả súc vật…Tất
cả diễn ra trong sự kinh hoàng của người dân từ những
chiếc xe công nông ở các tỉnh lẻ đến những chiếc xe
buýt hung thần nhào lộn, lạng lách để đón khách trong
thành phố khiến ai cũng kinh hoàng! Nhưng chịu đựng mãi
thành thói quen như dân gian Việt Nam ngày nay hay an ủi
nhau ‘Đành phải sống chung với lũ thôi…’!
- Đúng là đường
không ra đường, lối không ra lối! Giao thông là đi
đường, nhưng Việt Nam chưa có con đường ra là vậy!
Dân cư đều tập
trung quanh các thành phố lớn nên vào giờ cao điểm mọi
phương tiện đều chạy vào trung tâm với mật độ quá
cao, tất yếu sinh kẹt xe! Nhìn cảnh sinh hoạt của người
dân tất nhiên là thiếu văn hóa, quá hỗn mang nhưng xét
đến cùng bọn cướp chính quyền, tham quyền cố vị,
bất tài vô tướng mới thiếu văn hóa hơn! Khiến một
dân tộc hỗn mang vô trật tự!
Một thượng tầng
kiến trúc hoàn toàn vay mượn, lỗi thời và cơ sở hạ
tầng lạc hậu so với các nước láng giềng cũng như
trong bối cảnh toàn cầu trong thời hội nhập!
Thượng bất chính
hạ tắc loạn, từ sự thiếu nghiêm minh của tầng lớp
lãnh đạo đến từng cảnh sát giao thông, ai cũng muốn
thu vén về cho riêng mình, nên ý thức của người dân
trong giao thông rất kém, họ xem thường mạng sống của
chính mình và tha nhân. Những con đường cao tốc như
Trung Lương…lại càng xảy ra tai nạn! Đại lộ Đông
Tây mới khánh thành đã biến thành những nơi họp chợ,
và rác rến đầy ắp từ nhỏ đến lớn dọc hai bên
đường!
Ngoài ra những
chuyện thường ngày như phóng nhanh vượt ẩu để tranh
giành khách, nhồi nhét đã xẩy ra không biết bao tai nạn
kinh hoàng!
Chính phủ Hà Nội
hiện nay hoàn toàn dựa vào nguồn vốn ODA để xây dựng
các tuyến đường giao thông, phần lớn là các con đường
liên tỉnh. Đây là những dự án dễ vay, khó kiểm tra,
nhất là việc đền bù giải tỏa thường không tốn phí
là bao, song dễ đội giá để chi nhau miếng đỉnh chung!
Việc buôn bán
chính sách cũng là một trong những nguyên nhân gây đình
trệ trong việc giải bài toán giao thông, cụ thể như ông
Bộ trưởng vừa rời nhiệm sở giao lại cho ông mới đầy
huênh hoang, cũng chỉ là những con rối từ sự chi phối
mãi lộ của Trung Quốc. Viên cựu bộ trưởng trong suốt
nhiệm kỳ không để lại dấu ấn nào khác ngoài việc
buộc người dân phải đội nón bảo hiểm dưới chiêu
bài an toàn giao thông, nhưng thật sự chỉ là tạo thị
trường tiêu thụ nhựa tái chế biến thành nón bảo hiểm
của Trung Quốc! Theo thống kê sau khi có chiến dịch này
số người chết vì tai nạn giao thông lại nhiều hơn
trước đó![2]
Quả thật việc
buôn bán chính sách đã đưa đất nước đến thảm họa
tột cùng!
Người dân ai cũng
nhận ra nhưng đành cuối đầu thầm lặng chịu đựng
trước chế độ công an trị mà ngay chính những cảnh
sát giao thông kia cũng là nạn nhân của tập đoàn thống
trị đang bán chính họ! Chính những nhà sản xuất mũ đã
phải cống nộp cho các quan chức Chính phủ với giá bao
nhiêu để Thủ tướng ra được chủ trương này?! Chính
phủ chưa hề có giải pháp để kiểm tra chất lượng mũ
và việc đền bù cho nạn nhân khi sử dụng mũ bảo hiểm
của các nhà sản xuất này mà vẫn gây ra thương vong.
Bởi nhà nước ra lệnh đội mũ bảo hiểm khi tham gia GT
sẽ giảm tai nạn GT? Thực tế thị trường Việt Nam đầy
các loại mũ do Trung Quốc chế tạo kém chất lượng!
Đến chuyện cho
phép nhập xe ô tô cũ, khi xe ào ạt nhập về do giá hời
từ các nghĩa địa xe hơi trên thế giới. Nhưng sau đó
đã ra lệnh đánh thuế nhập khẩu lên đến 601% khiến
chủ trương cho nhập xe cũ tan thành mây khói! Nhiều doanh
nghiệp lao đao, các nhà đầu tư phá sản. Nhưng vấn đề
là bài học từ các thế hệ hậu duệ Mác, đó là các
nhà đầu tư sản xuất, lắp ráp ôtô trong nước đã mua
các quan chức Chính phủ bao nhiêu để có những quyết
định quay hẳn 180 độ như vậy ?
Chính nhà nước
CSVN đã tạo nên một xã hội đen trong sự cấu kết
giữa các cán bộ Nhà nước từ trung ương, những kẻ
buôn lậu có hệ thống theo chỉ đạo của bọn Tàu cộng
Hán gian!?
- Lý luận của
nhà nước: Số người chết do tai nạn giao thông vẫn nằm
trong phạm vi cho phép! Đó là lối ngụy biện vô cảm, vô
lương tâm của nhóm quân phiệt đảng trị đang cầm
quyền! Hàng ngày có từ ba chục đến năm chục hay nhiều
hơn nạn nhân chết vì tai nạn giao thông và suốt nửa
thế kỷ qua đảng cộng sản đã ngự trị bằng bạo lực
qua nòng súng, thật sự là con số âm thành tựu đối với
dân tộc này!
- Đảng Cộng
sản là một chủng loại đã biến đổi gene con người
thành loài vô cảm với đồng loại!
Hiện tại chính
phủ Việt Nam của người Việt Nam hay ‘chú phỉnh’ từ
một nước nào khác đến đây cai trị giòng giống Con
Rồng Cháu Tiên!?
Theo các nhân chứng
tại Văn phòng chính phủ, cơ quan đầu não của bộ máy
hành chính trung ương: lịch trình làm việc của quý ông
trung ương tại số 01 Hoàng Hoa Thám, Hà Nội từ 8 giờ
sáng chen chúc nhau đến chỗ làm việc, đọc báo đến 9
giờ, trà nước bàn chuyện thời sự đến 10 giờ, ngồi
vào bàn làm việc 45 phút, thế rồi đi ăn trưa do Văn
phòng trả chi phí. Chiều 2 giờ đọc báo, trà nước bàn
chuyện thời sự tiếp, khoảng 4 giờ đi chơi thể
thao…mọi ngày như mọi ngày!
-Đặc biệt nơi
đây toàn con ông cháu cha, bộ máy ở đây chỉ có phồng
ra với các phòng ban tăng thêm để có thể dung nạp con
cháu họ vào làm việc! Văn phòng Thủ Tướng cùng chung
số phận với cái danh u ám của các Ủy Ban Tỉnh Thành
khác - Ủy Ban Dưỡng Lão Nhân Dân, song thật sự đúng
hơn như trong chính giới cầm quyền họ gọi nhau : Những
nhà trẻ trung ương!
Như vậy xin hỏi
với cách làm việc như vậy sẽ giỏi về tán dốc, nói
khoét, tuyên truyền giả dối…làm sao có thể giải được
bài toán lưu thông mà chính họ nơi mỗi cá nhân không có
con đường để mở lối ra, ai nấy đều chực trông chờ
vào bộ máy khổng lồ của nhà nước cứ phình ra trên
đôi chân ngày càng teo lại!
Giải pháp: Ordo
Ab Chaos! Trật tự từ hỗn mang!
- Giải quyết bài
toán giao thông tại Việt Nam là vấn đề toàn diện,
trước hết đó là mang lại triết lý sống bộ mặt
người cho toàn xã hội, xua tan thứ duy vật thấp hèn
cộng sản chỉ đưa con người đến tha hóa trụy lạc
súc vật!
- Phổ biến hệ
thống luật pháp biết tôn trọng chính mình và đồng
loại trên căn bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền 1948
và thực thi các Công ước về quyền dân sự và chính
trị của Liên Hợp Quốc.
- Đào tạo và sắp
xếp hợp lý nguồn nhân lực cho lực lương cảnh sát
giao thông, nhất là lương và phụ cấp cùng khen thưởng.
Từ trung ương phải có đội ngũ thật sự trong sạch từ
bên trong tâm hồn qua thể nghiệm chính trị trên chính
trường với sự tuyển chọn của công dân. Cuộc sống
minh bạch nầy tỏa sáng trong sinh hoạt thường ngày và
trở thành những tấm gương trên khắp mọi miền đất
nước!
- Nghề lãnh đạo
là một sự hy sinh cho dân tộc cùng đồng loại…hà tất
không phải là chỗ để tranh giành chia chát miếng đỉnh
chung! Sự minh bạch công khai là thước đo thuộc phạm
trù này.
- Ngoài ra những
vấn đề như ách tắc giao thông chỉ là phương cách thực
hiện thuộc phạm vi kỹ thuật của hệ điều hành giao
thông như ngày giờ, thông báo cho dân chúng nên tránh ra
vào đường nào qua các hệ thống thông tin của đài FM
ngay tức thời chẳng hạn để tránh những nơi kẹt
xe…Như trước 1975, con đường Hiền Vương nay là Võ Thị
Sáu – Sài Gòn, mặc dù mật độ giao thông dày đặc,
rất nhiều đường cắt ngang nhưng không bao giờ kẹt xe
như hiện nay vì rằng trình độ Cảnh sát giao thông rất
cao đã tổ chức một hệ thống đèn xanh tự động thật
nhịp nhàng trên suốt chặng đường giao thông giúp người
đi đường vừa qua chặng đèn xanh này tiếp theo sẽ là
đèn xanh và liên tục như vậy đến cuối đường! Thật
tuyệt vời! Đây là những vấn đề không khó, trừ khi
một nhà nước muốn hành dân hay thật sự không muốn
phiền dân nhưng do sự dốt nát cùng trí đoản mà ra!
Theo thông tin mới
nhất từ các báo lề phải, Hà Nội vừa mất đi 7 tỷ
VND cho việc phân luồng giao thông xem như đã thất bại
hoàn toàn! Chỉ với những chuyện nhỏ như vậy đã không
sắp xếp được trong tổng dự toán 14 tỷ cho việc phân
làn xe cho bớt kẹt đã không kết quả! Chỉ có điều
chắc chắn số tiền đã chạy vào túi các quan tham Hà
Nội là an toàn cho sự hiện diện của các ‘đồng chí’
tại những quán phở Hà Nội với giá 50USD một bát!
- Những khoản
tiền như bảo hiểm nhân mạng, giao thông trong tình trạng
mua bán tràn lan và đây là nguồn thu rất lớn để phục
vụ công ích nhưng hãy còn xa vời lắm vì có một tỷ lệ
nghịch giữa việc tái thiết quốc gia và túi tham không
đáy của các đảng viên cộng sản từ trung ương đến
cơ sở!
- Thu từ xử
phạt hành chính là nguồn thu lớn, nếu tính bình quân
mỗi tuần thu 6 tỷ đồng mỗi năm 52 tuần x 6 tỷ = 312
tỷ đồng nếu thu tốt không bị thất thoát thì có đên
nghìn tỷ đồng cho mỗi năm. Nhưng tất cả gọi là nạp
vào kho bạc nhà nước, nhưng sự thật chỉ có trời
biết! Như câu chuyện 17 tấn vàng của miền Nam để lại
khi miền Bắc chiếm đóng, chỉ có cha con Lê Duẫn, Lê
Đức Thọ, Phạm Văn Đồng biết đã chi tiêu vào việc
gì!?
- Bãi bỏ ngay việc
tạm giữ phương tiện giao thông và xử phạt nghiêm minh
theo luật định.
- Tư hữu hóa toàn
bộ các phương tiện giao thông, ngoại trừ những phương
tiện thuộc quốc phòng, an ninh quốc gia.
- Một
khi có được tính minh bạch từ các nhà lãnh đạo như
quy hoạch đô thị, khu dân cư đều công bố rõ ràng cho
toàn dân. Hiện nay gia đình, người thân cán bộ đảng
viên đều biết trước nên dẫn đến tệ nạn đầu cơ,
tham ô là tất yếu!
- Hãy chuyển bộ
máy tuyên truyền dối trá mỵ dân bằng bước đầu cùng
dân nói lời chân thật, đó là cùng nhau xây dựng một
nền giao thông theo đúng luật chơi trong nước cũng như
toàn cầu! Đừng ác với dân, mỵ dân lừa đảo nhân dân
song với Tàu thời quỳ lụy!
- Giáo
dục lòng tự hào dân tộc trong dân chúng, để họ tự
cảm thấy xấu hổ khi các quốc gia khác trên thế giới
nghiêm chỉnh chấp hành luật giao thông mà VN tại sao chưa
làm được? Trước tiên với những nhà lãnh đạo càng
thấy xấu hổ hơn và biết dân tộc này còn có văn hóa
từ chức như một dấu hiệu về sự tự trọng của cá
nhân trong lòng dân tộc!
Làm chính trị phải lì, đó là
đức tính để tạo nên bản lĩnh cho nhân vật, nhưng
không thể lì lợm theo kiều cố đấm ăn xôi! Lãnh tụ
ngày nay không chỉ là nhân vật có bản lĩnh dân tộc
nhưng còn phải có trình độ tri thức không chỉ trong
lãnh vực chuyên môn về quản trị nhưng là những con
người có óc thống quan về những vần đề toàn thể
của thời kỹ trị, mỗi vấn đề đều nên qua ý kiến
của các chuyên gia!
-Ước được như vậy, nếu
quy hoạch hợp lý về mật độ dân cư, nhu cầu đi lại
của người dân sẽ quân bình, tất yếu những vấn đề
phức tạp trong an toàn giao thông, ô nhiễm môi trường,
trật tự xã hội sẽ tự động được giải quyết một
cách tự nhiên theo đúng qui luật của nó!
Về phía giáo dục công dân,
giáo dục và tiếp tục giáo dục ý thức tự giác của
con người từ sự hiểu biết pháp luật, luật lệ giao
thông và rất cần thiết đó là kỷ luật chung nhằm phát
triển cộng đồng.
- Hãy lắp camera trên khắp các
trục lộ giao thông để quản lý trật tự an ninh và mỗi
công dân cũng tự lắp camera cho chính mình. Luật là khát
vọng của các công dân, song từ khởi thủy các công dân
với những khát vọng chân chính sẽ hình thành một nền
luật pháp nghiêm minh!
Chúng ta gần 100 triệu dân,
cũng có trăm triệu cách giải quyết ách tắc giao thông
nhưng vẫn có mẫu số chung: đó là bổn phận và ý thức
chung về an toàn giao thông trong toàn xã hội.
Từ một nền văn
hóa đồ đểu tản mạc hỗn loạn trong giao thông hãy
cùng nhau biết khởi đầu để xây dựng những con đường
cho ra đường, trường cho ra trường thay vì từ chợ, từ
rừng rú man rợ đến trường như hiện nay – Ordo Ab
Chaos!
- Chú thích:
[2]
Bộ trưởng GT cũ Hồ Nghĩa Dũng và BTGT mới là Đinh La
Thăng.
*
Hệ
thống giao thông Việt Nam
Nguồn: Bách
khoa toàn thư mở Wikipedia
Các tuyến đường bộ chính
Các tuyến đường
bộ, đường
sắt, hàng
không trong mạng lưới
giao thông Việt Nam chủ yếu theo hướng Bắc Nam, phần
lớn các tuyến đường thủy nội địa có hướng Đông
Tây bởi hầu hết các con sông
chính đều đổ từ hướng tây ra biển.
Mạng
lưới giao thông
Hệ
thống đường bộ
Hệ thống đường bộ chính
tại Việt Nam bao gồm các con đường Quốc lộ, nối liền
các vùng, các tỉnh cũng như đi đến các cửa khẩu quốc
tế với Trung
Quốc, Lào,
Campuchia.
Dưới đây là các tuyến Quốc lộ tại Việt Nam:
-
Quốc
lộ 1: Là con đường
bắt đầu từ tỉnh Lạng
Sơn theo hướng nam, qua
các tỉnh, thành phố Bắc
Giang, Bắc
Ninh, Hà
Nội, Hà
Nam, Ninh
Bình, Thanh
Hóa ở miền Bắc, qua
các tỉnh duyên hải miền Trung tới Đồng
Nai, Thành
phố Hồ Chí Minh, Long
An, Tiền
Giang, Vĩnh
Long, Cần
Thơ, Hậu
Giang, Sóc
Trăng, Bạc
Liêu và kết thúc tại
Cà
Mau. Đây là con đường
có tổng chiều dài 2260 km, qua 31 tỉnh, thành phố của
Việt Nam. Trên quốc lộ 1 có tổng tất cả 400 cây cầu,
trong đó có những cây cầu lớn như cầu
Thanh Trì (Hà Nội), cầu
Mỹ Thuận (Tiền
Giang), cầu
Cần Thơ (Cần Thơ).
-
Quốc
lộ 1D :nối thị
xã Sông Cầu( tỉnh Phú Yên) với Tp.Quy Nhơn -tỉnh Bình
Định
-
-
-
-
-
-
-
-
-
-
Quốc
lộ 12A: Nối Quốc lộ
1A tại Thị trấn Ba Đồn Quảng
Bình đi theo hướng tây
qua thị trấn Đồng Lê (huyện Tuyên Hoá), thị trấn Quy
Đạt (huyện Minh Hoá) chạy trùng vào đường Hồ Chí
Minh (đoạn từ ngã ba Trung Hoá đến ngã ba Khe Ve) đi lên
cửa khẩu Quốc tế Cha Lo sang Khăm Muộn- Lào
-
-
-
-
-
Toàn bộ các tuyến đường Quốc lộ có tổng chiều dài
khoảng 17.300 km, trong đó gần 85% đã tráng nhựa. Ngoài
các đường quốc lộ còn có các đường tỉnh lộ, nối
các huyện trong tỉnh, huyện lộ nối các xã trong huyện.
Các tuyến tỉnh lộ có tổng chiều dài khoảng 27.700 km,
trong đó hơn 50% đã tráng nhựa.
Hệ thống
đường sắt
Hệ thống đường
sắt Việt Nam có tổng
chiều dài khoảng 2600 km, trong đó tuyến đường chính
nối Hà Nội – TP.HCM dài 1726 km, toàn ngành có 302 đầu
máy, 1063 toa
tàu chở khách và
4986 toa tàu chở hàng.
Các tuyến đường sắt từ Hà Nội:
Đường sắt Việt Nam hiện gồm có hai
loại đội tàu
hỏa là:
-
Các loại tàu
khách, gồm: tàu
liên vận quốc tế, tàu khách tốc hành và tàu nhanh, tàu
khách thường và tàu hỗn hợp.
-
Các loại tàu
chở hàng, gồm:
tàu chuyên chở nhanh, tàu chuyên chở thường.
Hiện nay phần
lớn đường sắt Việt Nam (khoảng 2249km) dùng khổ rộng
1,0 m, và toàn tuyến đường
sắt Bắc Nam dùng khổ
1,0 m. Có 180 km dùng khổ 1,435 m là tuyến đường Hà Nội
- cảng Cái Lân dùng cho tàu chở hàng[cần dẫn nguồn]
Hệ
thống đường thủy
Hệ thống đường
thủy Việt Nam hiện đang đảm nhiệm 30% tổng lượng
hàng hóa lưu chuyển trong nước, riêng khu vực Đồng
bằng sông Cửu Long đảm
nhiệm tới 70% lưu thông hàng hóa trong vùng. Các cảng
biển chính hiện nay gồm: cảng
Hải Phòng, cảng
Cái Lân ở miền Bắc,
cảng
Tiên Sa, cảng
Quy Nhơn ở miền Trung
và cảng
Sài Gòn, cảng
Cát Lái ở miền Nam.
Năm 2007, tổng khối lượng hàng hoá thông qua các cảng
tại Việt Nam là 177 triệu tấn, trong đó hệ thống cảng
Sài Gòn là 55 triệu tấn. Theo dự báo, dự báo lượng
hàng hóa qua hệ thống cảng biển Việt Nam vào năm 2010
sẽ đạt 230-250 triệu tấn/năm và 500-550 triệu tấn/năm
vào năm 2020[1].
Hệ
thống đường hàng không
Hệ thống đường
hàng
không Việt Nam bao gồm
cơ sở hạ tầng là các sân
bay quốc tế và các sân
bay nội địa. Các hãng
hàng không của Việt
Nam và một số quốc gia khác cùng khai thác.
An
toàn giao thông
Theo Bộ Giao thông Vận tải thì
tính trung bình mỗi ngày ở Việt Nam có 35 người chết
và 70 người bị thương vì tai nạn giao thông. Tổng kết
sáu tháng đầu năm 2007 là khoảng 7669 vụ với 6910 người
thiệt mạng và khoảng 6000 người bị thương. Theo những
dữ kiện này của Ủy ban Giao thông Quốc gia thì con số
tử thương trung bình đã tăng thành 38 người mỗi ngày
vào giữa năm 2007.
Phương
tiện giao thông đường bộ
Ở Việt Nam xe
gắn máy (là loại xe mô
tô 2 bánh) vẫn là phương tiện di chuyển chủ yếu của
người dân. Hiện nay cả nước có khoảng 21 triệu chiếc
đang được phép lưu hành, trung bình 4 người dân/ chiếc.
Riêng tại hai thành phố lớn là Thành
phố Hồ Chí Minh và Hà
Nội tổng số xe đăng
ký đã là 7 triệu chiếc chiếm khoảng 1/3 lượng xe lưu
hành tại Việt Nam, đáp ứng đến 90% nhu cầu đi lại
của người dân. Phần lớn xe gắn máy do các công
ty của Nhật
Bản, Đài
Loan sản xuất tại Việt
Nam cung cấp và một phần các loại xe rẻ tiền chủ yếu
sử dụng tại các vùng nông thôn nhập khẩu từ Trung
Quốc.
***